Danh sách herb day cleansing cream sheis hot nhất hiện nay: Kem tẩy trang The Face Shop Herb Day 365 Master Blending Cleansing Cream TFS làm sạch sâu.. Trùng Sinh Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh - (Chương 2) - Tác giả Họ Ai Tên Ai Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. lại là ánh mắt từ trong cơn mê loạn giật mình tỉnh lại, nhìn chằm chằm tôi Truyện Mắt Xanh Mê Hoặc là một trong những truyện siêu khủng của Sa Gia Tiểu Bối, bạn đọc sẽ không phải thất vọng khi đọc truyện này. Truyện xoay quanh một câu chuyện tình yêu đẹp, người yêu của em luôn nở nụ cười, luôn ôn nhu khi gặp em. Truyện Mắt Xanh Mê Hoặc - Chương 1 với tiêu đề 'Ngày Đầu Gặp Mặt' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; Kiếm Hiệp Hay; "Mắt xanh nhìn chằm chằm vào chiếc đũa, cho nên mắt xanh nhất định là không biết dùng chiếc Những đôi mắt đẹp ma mị và mê hoặc nhất hành tinh, hút hồn hàng triệu người trên thế giới. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, từ đôi mắt có thể nhận biết được rất nhiều điều từ một người. Nhưng khi ngắm nhìn những đôi mắt đẹp đầy ma mị này, bạn sẽ không Bạn đang đọc bộ truyện Mắt Xanh Mê Hoặc của Sa Gia Tiểu Bối tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Mắt Xanh Mê Hoặc thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Sa Gia Tiểu Bối, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn. 2PNv. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết Page 1 of 15 1 ← 2 3 4 5 6 → 15 Next > CQH ^^! Bài viết 192 Được thích 41,957 Thể Loại Cực Sủng, sắc, cực ngọt ngào *Chú ý* Các bạn có thích có người sủng các bạn vô đối ? Nâng niu các bạn lòng bàn tay, luôn đứng đầu các nguy hiểm chỉ để bảo vệ bạn an toàn ? Nếu các bạn thích, mời xem. Còn nếu các bạn thích sủng vô đối, ngọt ngào vô đối, xin mời nhìn bên tay trái nhấn back chương 45 Tác Giả Sa Gia Tiểu Bối Nguồn ******************* 【 văn án 】 Người của em có chút cứng rắn, nhưng cười với em, Người của em có chút tàn nhẫn, những đối với em ôn nhu, Người của em có chút khép kín, nhưng ngoại trừ em, Người của em có chút ngượng ngùng, bất quá chỉ em có thể xem. Mời xem nữ chủ tao nhã như thế nào làm cho Tổng giác đốc cứng rắn lạnh lẽo của tập đoàn xuyên quốc gia biến thành mềm mại, ôn nhu. " sơn móng tay ?" " " " muốn thử ?" "Bé con, hay là cần" "Đến đây, đến đây" "Bé con, đừng. . . . À, được" Nhân vật chính Loan Tiêu Tiêu Angelia, Ngải Đăng EdenMagnus Last edited by a moderator 1/8/14 CQH ^^! Bài viết 192 Được thích 41,957 Chương 1 Ngày đầu gặp mặt Edit Ngọc Lưu Ly Beta Hàn Lạc " là ai?" Loan Tiêu Tiêu nghiêng cái đầu , khuôn mặt phấn nộn nanh đưa đến người con trai trước mặt , bộ dạng ta cũng khá nga, con mắt là màu lam , so với Thần Thần còn xinh đẹp hơn. Thấy nam hài đáp lời, Loan Tiêu Tiêu lau nước miếng, vươn ngón tay mập mạp "Cho em chạm vào được ?" Người con trai vẫn nhúc nhích giữ nguyên tư thế vừa rồi, chẳng lẽ ta đồng ý? Trong mắt Loan Tiêu Tiêu toát ra tia hưng phấn , bàn tay chậm rãi hướng về phía trước, cũng sắp đụng tới lông mi của rồi, dài dài nha, còn dày đen, giống như búp bê Baby mẹ đưa cho . "Phanh" Loan Tiêu Tiêu té ngã ngồi ở mặt đất, hoàn toàn nghe được tiếng khóc như mong muốn. Ngải Đăng có chút nghi hoặc ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hướng ngồi dưới đất . Mái tóc ngắn đen mượt, được đính bởi chiếc nơ con bướm màu đỏ rực rỡ, bởi vì ngã sấp xuống có chút méo mó , khuôn mặt hồng nhuận xuất đôi mắt to trong veo như nước, cái miệng nanh cười toe toét nhìn . Chiếc váy công chúa màu trắng tinh khiết lúc này lấm bẩn, chân bị xây xát đỏ ửng ra chút tơ máu. khóc! Ngải Đăng cảm thấy cùng các bé khác có chút giống nhau, khác bị đẩy ngã đều khóc lớn chỉ chạy tìm người lớn, mà sau đó ba ba và mẹ của đứa bé này vội vàng tìm đến, nhưng sau khi nhìn thấy , lại a dua phê bình con của mình, Ngải Đăng nheo mắt lại, lên tia khinh thường, đám người ngu xuẩn. Loan Tiêu Tiêu vỗ vỗ bụi bẩn váy , cẩn thận chống tay đứng lên. " thích người khác chạm vào sao? Thần Thần cũng thích, có điều Thần Thần để cho em chạm vào nha!" Loan Tiêu Tiêu có chút đắc ý, nhìn Ngải Đăng cười nhàng. Ngải Đăng nhíu mày, thích lấy và người khác so sánh với nhau, nghiêng đầu sang chỗ khác, hi vọng là tự nhiên biết hiển nhiên lập tức rời . " có đói bụng , em có bánh ngọt mẹ em làm nè, em cho ăn nhé?" Tay bé mang theo lấy lòng đưa đến trước mắt , trong lòng bàn tay mềm mại là khối bánh ngọt nhìn rất đẹp mắt, bàn tay bé đưa về phía trước mời, tiếp xúc đến ngón tay của . Dù thích cùng người tiếp xúc nhưng lập tức rút tay về, độ ấm từ đầu ngón tay bé kia truyền đến khiến ngây người . Quay đầu, nhìn chủ nhân của bàn tay bé . khuôn mặt nanh tròn tròn, ánh mắt to trong suốt như thủy tinh dường như khát vọng nhìn , tràn đầy lấy lòng, tim của , mềm nhũn góc. "Ăn ngon , thử xem" Trong tiếng là nồng đậm làm nũng. ". . . . . ." chỉ nhìn , nhưng lần này lại đẩy ra. "Hì hì" chuẩn bị đem bánh ngọt phóng tới tay , đôi bàn tay to trắng nõn đưa ra ngoài, ôm lấy . "Thần Thần, em chờ lâu nha" Mang theo nồng đậm tiếng làm nũng. " có lỗi" giọng nam trầm thấp mang theo sủng nịch . Ngải Đăng nhíu mày. Nhìn người ở đối diện so với cao hơn vài cái đầu, dễ dàng đem bé kia bế lên. là ai vậy? Bọn họ là quan hệ gì. Cậu bé được gọi là Thần Thần ôm Loan Tiêu Tiêu liền chuẩn bị rời , bé cũng đồng ý, vất vả tìm được người bạn cùng chơi đùa, mới cần về nhà đâu. "Thần Thần, em muốn về !" Thân mình nhắn ở trong lòng nam hài càng ngừng giãy dụa muốn xuống dưới. "Nghe lời" nhàng vỗ vỗ mông . "Thần Thần, ấy đáng thương , em gặp ấy nãy giờ cũng lâu rồi, nhưng thấy ai đến đón ấy, chúng ta dẫn ấy về nhà được " Loan Tiêu Tiêu nhu nhu cầu xin. Trong con ngươi Loan Thần Thiên bắn ra ánh sang sắc bén, tầm mắt chuyển đến người cậu bé ngồi ở cư xá ven đường. Nơi này là khu biệt thự cao cấp, có thân phận đặc biệt, là vào được , đương nhiên đứa bé này phải là đứa bé lạc đường, huống hồ người mặc âu Âu phục màu bạc được may đo khéo léo, nhìn là biết bản thân là tiểu thiếu gia. Lại nhìn vẻ mặt cầu xin của em , bất đắc dĩ dụ dỗ "Tiêu Tiêu, cậu ấy có lạc đường, mẹ bảo Dì Lưu làm món bánh kem vị chocolate em thích nhất kìa, thôi" "Ô ô, Thần Thần, muốn đâu" Cái miệng nhắn của Loan Tiêu Tiêu lúc này mím chặt lại, hai tay dụi dụi mắt giả vờ khóc lên. Chịu nổi nhất là chiêu này của con bé, biết là giả khóc, nhưng vẫn là đau lòng muốn chiều theo nó. Khuôn mặt nhắn này luôn chứa biểu tình phong phú, cao hứng bĩu môi, giả làm mặt quỷ; tức giận mân mê cái miệng xinh có thể mím chặt lại. Có khi lại bướng bỉnh làm cho muốn nổi trận lôi đình, có khi lại làm cho người ta buồn cười, cười to thôi. Nếu hôm nay mạnh mẽ mang , khẳng định trở về liền ôm mẹ khóc giống như gặp phải thiên đại ủy khuất. Mẹ vừa thấy tiểu tâm can của mình khóc như thế, chừng cũng theo khóc ngừng, đến lúc đó khổ rồi, bị cha nghiêm khắc chất vấn . "Tiêu Tiêu, vậy em hỏi chút có nguyện ý theo chúng ta về nhà hay ?" Loan Thần Thiên chắc canh cậu bé này theo Tiêu Tiêu, trong mắt cậu bé lạnh như băng, cũng nhìn lầm. Ngải Đăng nhìn màn hài hòa trước mắt, có chút chói mắt, Chàng trai này dường như rất bé con này a, bằng cũng bận tâm cảm thụ của , kiên nhẫn dụ dỗ . Mà cũng là ỷ vào người con trai kia nuông chiều mới dám kiêng nể gì hồ nháo như vậy, ra có người quan tâm thương cảm giác tốt như vậy, giống như chính mình, vĩnh viễn đều bị ghét bỏ, chỉ sợ quan tâm đều là dối trá nịnh hót. Nhìn bé loạng choạng thân mình tròn vo hướng tới, có chút khẩn trương, nếu, nếu như là , có lẽ có được cảm giác ấm áp ? "Em mang về nhà được ? Dì Lưu biết làm thiệt nhiều thức ăn ngon cho chúng ta ăn, đến ăn thử xem nhé. . . . . ." "Được" "Còn có nha, phòng của em có con ngựa gỗ, cha mới cho em. . . . . . A, đồng ý rồi sao?" Tiêu Tiêu kịp phản ứng, cao hứng chạy ngược trở lại nắm lấy tay Loan Thần Thiên giật nảy mình. Ngải Đăng mặt chút thay đổi, mặt lên tia đỏ ửng khả nghi . Đây là khu biệt thự ba tầng xây ở sườn núi, hàng rào tinh xảo giống như ngăn chia với đại hoá bên ngoài, con đường mòn với hồ phun nước bên cạnh có chút hòa hợp, nhưng càng ra nét độc đáo của nó. hàng rào cao,thanh nhã có loài dây leo hoa nở xinh đẹp biết tên như trang trí thêm nét tinh xảo cho hàng rào, trong vườn hoa mơ hồ có thể thấy cái bàn đu dây làm bằng gỗ, biệt thự này cùng với những ngôi biệt thự khác ở gần đó giống nhau, mang nét kiến trúc của nước Pháp cổ lãng mạn kiểu nông thôn điền viên, vách tường bên ngoài còn treo hai cái đèn kiểu cung đình ở hai bên, hành lang gấp khúc, kéo dài, đình viện bày trí trang nhã. Ngải Đăng thấy sống mũi cay cay nhớ tới ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh như băng hoàn toàn có chút hơi ấm kia, thấy bé giãy dụa từ trong lòng người con trai kia xuống dưới, vọt vào nhà. "Mẹ, Baby, Tiêu Tiêu trở lại" kêu to chạy thẳng vào trong nhà , Ngải Đăng nhìn thấy trong đôi mắt của Loan Thần Thiên mang theo ý cười vội vã đuổi theo thân ảnh bé. Thanh Lăng gần như là theo bản năng đón lấy đứa con đáng của , thương vuốt ve chiếc nơ hình con bướm đầu con . “Tiêu Tiêu nhanh vào rửa tay,hôm nay mẹ có làm món bánh Gato mà con thích ăn nhất đó.” "Mẹ, con mới quen được người bạn " vội vàng khoe. Chỉ vào Ngải Đăng vào theo ở phía sau. Hà Thanh Lăng nhìn thấy bên cạnh con trai của là đứa bé ngoại quốc, trắng nõn tuấn tú, đôi mắt to màu lam cảnh giác nhìn , tóc là màu vàng nâu , rất giống con búp bê mua cho Tiêu Tiêu tuần trước. "Con là bạn của Tiêu Tiêu , đúng hay " ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Ngải Đăng. "Hoan nghênh con tới nhà chúng ta chơi, ha ha, bộ dạng của con thực đáng " Ngải Đăng đưa mắt nhìn sau lúc lâu lại nhíu mi nhìn về phía Loan Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đáp lại nụ cười tươi, bọn họ là bằng hữu sao? Giống như người phụ nữ này thế . " thôi, bạn đáng .Dì dẫn con rửa mặt nhé" Nghĩ đến đứa sợ người lạ, chủ động dắt tay của Ngải Đăng. Ngải Đăng nhìn về phía người phụ nữ nắm tay của mình, thực ấm áp, luyến tiếc bỏ ra. "Tiêu Tiêu cũng muốn rửa tay" bé nhảy dựng lên bắt tay còn lại của mẹ. "Nga, Tiêu Tiêu bảo bối mau đến đây để cha ôm cái nào" Từ lầu hai lao xuống người đàn ông mập mạp, bởi vì gấp, thịt bụng nhảy dựng nhảy dựng . "Khanh khách, Baby, rất ngứa nha" Loan Đức Hồng dùng râu chà chà con . " phải Baby, là cha nha!" Người đàn ông bất mãn vẻ mặt ủy khuất. "Khanh khách, Baby, Baby. . . . . ." Cười vui vẻ, hai gò má đỏ ửng giống như đóa Mân Côi *hoa hồng kiều diễm nở rộ. Đều nữ nhi là áo bông tri kỷ, chút giả, Loan ba ba sắp 50 tuổi mới được đứa con bảo bối như vậy, đương nhiên sủng thể rồi. Mà Loan Thần Thiên so với Tiêu Tiêu lớn hơn gần 15 tuổi, bình thường ai cũng để vào mắt, nhưng chỉ có em này. Nhìn thấy vợ mình nắm tay đứa bé trai, hai mắt Loan Đức Hồng đột nhiên phát sáng lên "Bạn của Tiêu Tiêu sao? đáng nha" Biểu tình khoa trương đem tất cả đều chọc cười. Bên trong trang hoàng ấm áp giống như bề ngoài, gió lướt qua, rèm cửa sổ lụa màu vàng nhạt theo gió giương , mùi hoa thanh nhã lan rộng trong bầu khí ấm áp này . Ngải Đăng yên lặng nhìn những người trong gia đình này hòa thuận và vui vẻ, trong lòng cũng dần dần trầm tĩnh lại, nơi này cần mình lúc nào cũng phải bảo trì độ cảnh giác cao. " Cậu bạn ăn nhiều chút a, đến đây" Hà Thanh Lăng gắp miếng sườn đưa vào trong bát của Ngải Đăng. Ngải Đăng ngồi ở ghế, cũng nhúc nhích, hai mắt yên lặng nhìn đôi đũa bên cạnh bát. Hà Thanh Lăng có chút xấu hổ, nhìn sang chồng, đứa này vẫn chưa mở miệng chuyện, phải là câm điếc chứ? "Con biết, con biết" Loan Tiêu Tiêu hưng phấn đứng ở ghế trẻ , tay giơ muỗng vung lung tung “Mắt xanh nhìn chằm chằm vào chiếc đũa, cho nên mắt xanh nhất định là biết dùng chiếc đũa". Ngải Đăng đột nhiên cứng lại, được tự nhiên nhìn phía Loan Tiêu Tiêu, bởi vì bị người khác nhìn thấu tâm tư mà hàng lông mày cau lại chặt. "Xem đó, dì quên mất a, dì Lưu à, đem dao nĩa đến cho vị khách của chúng ta" Thu xếp cho Ngải Đăng thay đổi dao nĩa. Dì Lưu là người nhà của Loan gia, là quản gia hồi môn theo bên Hà Thanh Lăng đến đây, Loan Thần Thiên cùng Tiêu Tiêu đều là tay dì Lưu nuôi lớn, mặc dù là người hầu, nhưng là người cả nhà đều đối đãi dì như người thân trong gia đình, ăn cơm đều là chung bàn. Thay đổi đồ ăn, Ngải Đăng rốt cục cũng bắt đầu cầm lấy dao nĩa, ăn uống thực nho nhã, giống Loan Tiêu Tiêu hai tay bóng nhẫy cầm lấy sườn, ăn ngấu nghiến. Ngải Đăng tao nhã lấy dao đem sườn cắt thành từng miếng , lại từng ngụm cẩn thận đưa vào miệng, mỗi miếng đều giống như đo đạc sẵn rất vừa miệng, dơ miệng. Loan Đức Hồng cùng vợ dò xét liếc mắt với nhau cái, có chút kinh ngạc, là dạng gia đình gì mới có thể bồi dưỡng được cách ăn uống lễ nghi hoàn mỹ bàn ăn như thế, đứa bé vẫn còn như thế biết giữ quy cũ như vậy, hoàn toàn cần ai nhắc nhở. CQH ^^! Bài viết 192 Được thích 41,957 Chương hoàng tử của tôi, được ? Loan Thần Thiên thấy muội muội tò mò nhìn nam hài, miệng vẫn duy trì tư thế mở ra, bàn tay gắp miếng thịt đều quên đưa vào trong miệng. "Mắt xanh xinh đẹp, ăn cơm cũng đẹp nha" Loan Tiêu Tiêu híp mắt, cũng buông ra miếng sườn trong tay , học Ngải Đăng, dùng chiếc đũa đưa lên cái miệng miệng ăn. "Ha ha, Tiêu Tiêu cần bắt chước người khác nga, ăn từng miếng từng miếng mới ngon" Loan Đức Hồng gắp lên miếng gà chiên há miệng ngoạm cái, còn phát ra thầm tiếng vang. Ngải đăng lần đầu tiên đối với lễ nghi quý tộc từ trước đến nay mình học tập sinh ra nghi ngờ, tay lấy dĩa ăn cũng dừng chút. Kỳ cho dù động tác của Loan Tiêu Tiêu thực thô lỗ, nhưng hán tuyệt cảm thấy thất lễ, ngược lại cảm thấy bộ dạng ăn làm cho người tôi rất thèm ăn. "À, người bạn này, cháu tên là gì?" Hà Thanh Lăng rót cho Ngải Đăng ly nước cam, Tiêu Tiêu thích uống thứ này nhất. Ánh mắt Loan Tiêu Tiêu cũng sáng trông suốt theo dõi , ngươi mau , ngươi mau ! Loan Thần Thiên khẽ nhướng mày nhớ lại trong đầu, các cậu bé tuổi ở chung quanh đây bởi vì Tiêu Tiêu nên hầu như quen gần hết, nhưng dường như có cậu bé ngoại quốc này, và gần đây cũng nghe có bạn bè đến từ ngoại quốc a, nhưng nếu như phải ở trong khu vực này, vậy cậu bé này vào đây bằng cách nào? ! Môi mím chặc cái miệng nanh, Ngải Đăng có chút bất an, rất tự nhiên cụp mắt xuống, hỏi tên là muốn đưa trở về sao? "Khụ, ha ha, đứa này muốn cũng được a" Loan Đức Hồng ho tiếng, phá vỡ phòng xấu hổ. "Vậy em có thể gọi là Mắt xanh " Loan Tiêu Tiêu giống như chú mèo trộm được chú cá ngon, bướng bỉnh nở nụ cười. Ngải Đăng lời nào, cũng ai biết ở đâu, nên có lẽ đưa trở lại chỗ ban đầu chứ. Tắm rửa cho Tiêu Tiêu xong, Hà Thanh Lăng thấy Ngải Đăng ngồi đơn độc ghế sô pha, đại sảnh bởi vì ban đêm mà độ ấm rất thấp, cửa sổ còn mở ra, luồng gió đêm mát lạnh từ bên ngoài truyền vào, cả người Ngải Đăng đắm chìm ở trong thế giới chính mình, có vẻ tịch liêu mà đơn. "Buổi tối trời rất lạnh, con cùng dì lên lầu tắm nước ấm, hôm nay ở lại nhà dì ngủ đêm , được ?" Đưa chiếc áo ngủ trước đây của Loan Thần Thiên cho Ngải Đăng Lúc lên lầu, trong phòng Loan Tiêu Tiêu tràn đầy ánh sang ấm áp, nghe thấy thanh của Loan Thần Thiên kể chuyện cổ tích cho Tiêu Tiêu nghe. "Ngày xửa ngày xưa trong khu rừng rậm. Các chú động vật bé mở đại hội thể dục thể thao, con thỏ , chú ngựa con, chú rùa con và cừu con đều đến đây, Lão cổ thụ gia gia bày ra cuộc thi chạy, ai chạy nhanh nhất, người đó chính là quán quân lần này. Chú rùa con phục, hỏi tại sao lại phải thi chạy, nên hẳn là thi bơi lội mới đúng . . . . . ." "Thần Thần, nhưng là chú thỏ con biết bơi lặn a" "Đúng vậy a, cho nên, con thỏ đồng ý . . . . . ." Ngải Đăng nghe thanh của cây chuyện xưa cũng mê mẩn, chưa từng ai trước khi ngủ kể chuyện xưa cho nghe, càng thêm ai quan tâm khi ở mình có đơn hay , tuy rằng khắp nơi trong phòng đều là người hầu, nhưng ai quan tâm mà có mục đích. Hà Thanh Lăng vào phòng tắm, phát Ngải Đăng chưa vào cùng, ra ngoài, Ngải Đăng ngơ ngác đứng trước phòng của Tiêu Tiêu, lắc lắc đầu, tiến lên nhàng ôm lấy . Sau khi tắm xong, Ngải Đăng nằm ở phòng khách giường, có chút ràng lắm, mình tại sao ở lại đây lâu như thế, khi mình mất tích quản gia có gọi điện thoại cho người kia hay ? Hay là tìm kiếm trong yên lặng, sau đó lại làm như hề phát sinh ra chuyện gì? Chăn rất dầy, thực ấm áp, vừa rồi Hà Thanh Lăng còn giúp dịch dịch góc chăn, thực cảm giác vô cùng mới mẻ, cảm giác được người quan tâm thực tồi. * * * * Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh , cảm giác được mặt ngứa , theo bản năng mở to mắt, đối diện trước mắt là đôi mắt to tròn đen láy của Loan Tiêu Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập đủ loại ánh sắng màu sắc, khuôn mặt nanh phóng đại trước mặt như sắp chạm vào cái mũi của . "HI, Mắt xanh, chào buổi sáng" Rốt cục chạm đến hang mi của Mắt xanh rồi, vừa cong vừa dài . Ngải Đăng mở to mắt chớp chớp, nhớ tới, ngày hôm qua theo bé này trở về, sau đó nằm ngủ ở chỗ này . "Mắt xanh, mặt trời sắp rọi đến mông rồi. Mẹ lưu làm bánh ga tô nướng rất ngon nha.” Tiêu Tiêu nhanh chóng đứng lên, mẹ Mắt xanh còn ngủ, nên vội vã len lén chạy đến đây nhìn trộm Mắt xanh ngủ. Lúc ngủ, Mắt xanh thực xinh đẹp vô cùng, giống như tiểu thiên xứ ở giáo đường, thuần khiết trong sang. Tiêu Tiêu dắt tay của Ngải Đăng, Ngải Đăng do dự chút, cảm giác được xúc giác tay mềm mại cũng bỏ ra. "Chào buổi sang, các bảo bối, ngày hôm qua ngủ ngon , tiểu khả ái?" Ngải Đăng còn mặc áo ngủ trước đây của Loan Thần Thiên, nghe Hà Thanh Lăng nhiệt tình chào buổi sáng. gương mặt những đường cong cnwgs nhắc lạnh lung dần dầm mềm hóa xuống. "Mẹ, mẹ, Thần Thần đâu" Đón lấy ly sửa mẹ mới đưa đến cho mình, hớp ngụm váng sữa dính đầy miệng. "Ca ca cùng cha công ty sớm, đâu có giống chú mèo lười của mẹ đâu ." "Hừ, Tiêu Tiêu mới lười đâu, mẹ Lưu, con hôm nay dậy sớm này đúng hay " Kháng nghị mím mím cái miệng nanh, hôm nay vì cùng Mắt xanh chơi nên thức dậy rất sớm . "Ha ha, tiểu thư hôm nay biết điều , vẫn là chính mình mặc quần áo đâu" Tiêu Tiêu là Chị Lưu tay nuôi lớn, sớm đem cho rằng của mình thân tôn nữ giống nhau thương. Ngải Đăng lặng yên ăn bữa sáng, thực bình thường với món bánh mì và trứng gà ốp la cùng với ly sữa, nhưng so với ngày thường có đám người xúm xít hầu hạ xung quanh bàn đầy ắ thức ăn, ăn rất ngon. "Nhìn xem, em đúng phải , Mắt xanh, cơm nước xong, chúng tôi chơi cát được , có thể xây tòa lâu đài nha" Nhìn khuôn mặt nanh của Tiêu Tiêu đỏ bừng, khi nhếch miệng cười còn lộ ra mấy cái răng cửa rất thưa thớt, Ngải Đăng cũng có chút mong đợi, chơi trò chơi? Mình cũng có thể sao. CQH ^^! Bài viết 192 Được thích 41,957 Chương 3 Làm Hoàng Tử của em được ? Edit Quảng Hằng orange;Beta Lạc Lạc Tiêu Tiêu thích nhất là xây lâu đài cát, Loan ba ba liền tìm khu vực trống trải ở trong hoa viên, mua đống cát mịn để bé chơi đùa, ngày thường chỉ mình chạy đến đó chơi, nhưng hôm nay có Mắt Xanh đến cùng chơi với , hưng phấn đem toàn bộ công cụ ra. "Đây là xe xúc cát, đây là trung sĩ xẻng xúc cát, đây là đồng hồ cát, đây là ấm nước, còn có nga, những thứ này là khuôn dùng để đổ máy con vật , chơi vui lắm cơ.” Vừa vừa cầm lấy cái xẻng bắt đầu đào hố cát. Ngồi ghế nhìn đống cát trắng, Ngải Đăng nhìn tiểu nương ở trước mặt giống như chú bướm xinh xắn ngừng bay lượn xung quanh mình. "Muốn xây lâu đài cát, trước tiên đem ấm múc nước đến, đổ nước vào hố, trộn đều, sau đó bắt đầu xây thành, Thần Thần dậy em đó, thông minh " Nhìn nở nụ cười đầy kiêu ngạo, lai tiếp tục cúi đầu vừa giải thích vừa làm. ra thế giới còn có trò chơi như vậy, Ngải Đăng nghĩ đến tất cả những đứa bé khác có lẽ cũng giống như đều bị giam trong thư phòng, học viết chữ, đọc sách. ra phải, ra còn có những người bạn khác giống như , vui vẻ như vậy mỗi ngày đều thong thả. "Này, này, này! Èm xây thành xong rồi, em muốn làm con thỏ canh giữ cửa thành để người xấu thể vào được" bé này luôn rất được, nhưng Ngải Đăng cảm thấy, Tiêu Tiêu lúc này, Tiêu Tiêu cười to thoải mái, Tiêu Tiêu vươn tay bé cho , Tiêu Tiêu bị đổ được chú thỏ khóc đứng lên , đây mới lạ thứ tốt đẹp nhất thế giớ này. Cảm thấy như có cái gì đó ở trong lòng hòa tan, tất cả mọi thứ này thực tốt đẹp, đẹp đến mức ngỡ như là mộng. "Lại đây chơi xây thành với em , thử xem được ?" Dáng vẻ cầu xin thực đáng thương, làm cho Ngải Đăng luyến tiếc vẻ mặt như thế tiếp tục xuất ở mặt Tiêu Tiêu, rốt cục hiểu được Loan Thần Thiên vì sao đối với bất đắc dĩ như vậy rồi, cái loại cảm giác muốn cưng chìu phát ra từ nội tâm này chiến thắng tất cả. "Ừm" Ngồi xỗm bên người Loan Tiêu Tiêu, nhìn cái xẻng tay bị nhét vào, khóe miệng lên tia tươi cười. "Ha ha, tòa thành xây đẹp lắm a! Rất đẹp đúng hay ?" Đặt mông ngồi ở cát, toàn thân Loan Tiêu Tiêu vô cùng bẩn , bím tóc buổi sáng mới chải gọn gằng cũng rối tung, dúm tóc nghịch ngợm dừng ở trán. Đưa mắt nhìn Tiêu Tiêu lâu, chậm rãi đưa tay đem những sợi tóc lạc đó vén sang bên chút phân tâm lau quệt hạt cát mặt Tiêu Tiêu, làn da Loan Tiêu Tiêu rất trắng, trơn bóng giống như sữa. "Cám ơn, Mắt xanh" Đồng thời cũng vươn tay bé của mình, ở mặt Ngải Đăng lau loạn xạ, lại khiến cho hạt cát mặt càng ngày càng nhiều. "Mắt xanh, về sau chúng ta vào tòa lâu đài này ở có được , là Hoàng Tử, em là công chúa nha đúng hay " Đôi mắt to lóe lên tia sáng trông suốt nhìn, giống búp bê xinh đẹp. Ngải Đăng gật đầu mạnh, ánh mắt lộ ra nồng đậm ý cười. Cả ngày hai đứa bé đều ở trong hoa viên chơi đùa, Ngải Đăng tuy rằng vẫn hề mở miệng chuyện, nhưng đối với câu hỏi của Tiêu Tiêu luôn luôn đáp trả, khi nhìn chân gật gật đầu, khi trả lời "Ừm, đúng" . Hà Thanh Lăng tựa cửa sổ nhìn bé con cùng cậu bé vui vẻ tươi cười, cũng bị cuốn hút khóe miệng con cong, hai đứa bé này thực xinh đẹp tạo nên bức tranh sống động. Bậc làm cha mẹ luôn luôn hi vọng on của mình có thể vô ưu vô lự trưởng thành rồi, Tiêu Tiêu cần có phiền não, chỉ cần ở trong chở che của trai cùng ba mẹ vui vẻ khỏe mạnh như vậy là đủ rồi. Sắc trời dần dần tối sầm, gió bắt đầu thổi rồi, có hạt mưa mới hạ xuống, đem hai đứa bé vô cùng bẩn vội vã chạy về nhà, thay quần áo. "Thấy các con như vầy, giống như hai con chuột , con chuột thối thúi " Cười vỗ vỗ mông con , đem quần áo sach đưa cho Ngải Đăng thay. "Con mới phải con chuột đâu, con là tiểu công chúa, đúng hay , Mắt xanh?" "Đúng" Hà Thanh Lăng có chút kinh ngạc, cậu bé này thế nhưng lên tiếng, ha ha, cũng đúng, đứa đáng như thế làm sao có thể câm điếc chứ. Bên ngoài chuông cửa vang lên, Chị Lưu ra ngoài mở cửa. khí lập tức liền thay đổi, 30 người bảo vệ mặc u phục đen đem phòng vây xung quanh chật cứng, người nam nhân mặc u Phục thẳng tắp mang kính râm bước đến "Thiếu gia" hơi hơi cúi thân xuống, xưng hô cung kính làm cho Hà Thanh Lăng khẽ cau mày. Ngải Đăng khẽ gật đầu, thấy biểu tình mặt, nhưng hai nắm tay buông lỏng bỗng nhiên nắm chặt lại tiết lộ nội tâm tại phẫn nộ cùng bất an. "Các ngươi là ai? Nơi này chính là nhà riêng a " Hà Thanh Lăng tiến lên che chở hai đứa bé, ánh mắt hoài nghi liếc về phía người đàn ông mặc áo đen. Ngải Đăng quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu bởi vì bị kinh hách mà khuôn mặt trắng bệch cùng với đôi mắt mở to đầy sợ hãi, có chút đành lòng, quay đầu lại đối với người đàn ông nhìn như bình tĩnh đồng thời trong mắt lên tia oán hận. CQH ^^! Bài viết 192 Được thích 41,957 Chương 4 Edit Quảng Hằng Beta Lạc Lạc "Tôi theo các người, nhưng cho tôi 5 phút". Đây là thanh của đứa , tiếng Trung đúng chuẩn, nhưng ngữ khí lại thành thục giống như ông lão qua thông thạo chuyện đời. Người đàn ông suy tính lát, vung tay lên, người trong phòng nhanh chóng ra ngoài, giống như chưa từng xuất qua. Trong phòng trở nên yên lặng ngột ngạt giống như chết. Lần đầu tiên chủ động nắm tay lên, nhìn về phía Tiêu Tiêu trong đôi mắt lên tia đành lòng, từ cổ gở xuống khối ngọc bội, bởi vì hàng năm mang theo, dây đeo có chút trắng bệch mài cũ rồi, nhàng mang vào cổ của Tiêu Tiêu. . Loan Tiêu Tiêu bật khóc sờ sờ ngọc bội, là ôn ngọc, ngọc bích lên ánh sáng xanh thuần khiết, giữa khối ngọc còn mang theo hoa văn màu đỏ như tơ máu, quấn quanh thành hình con rồng đỏ nằm trong khối ngọc xanh, rất sống động giống như có sinh mạng. “Ngải Đăng” Vuốt ve sợi tóc , nhàng mở miệng. "Mắt xanh tên Ngải Đăng sao?" luôn có thể đoán chính xác ý tứ của , cậu bé trai gật gật đầu. "Ngải Đăng, muốn rời sao?" Trước mắt là làn sương mù, nhận thấy được khí đúng, nắm chặt tay cậu hài mím môi , nhăn nhăn cái mũi, như muốn khóc lên "Đừng , Ngải Đăng" . Trở tay cầm bàn tay bé của , giang hai cánh tay ôm chặt lấy , tóc bị kéo tới hơi đau, Tiêu Tiêu quay đầu đối diện ánh mắt quật cường buồn bực của , nhớ mãi tia ấm áp cuối cùng này , đôi mắt xanh buồn bã trong như mặt nước hồ thu, trước mắt cảm giác mảnh hắc ám, giống như đêm khuya ở trời đông giá rét, chút ánh sang, tịch mịch như có sức sống. Sau cơn rét lạnh đến cực hạn Là nhiều vật ấm áp dễ cháy Nhưng là dập tắt Tại sao lại muốn đoạt giấc mơ duy nhất của Sau cơn chết lặng đến cực hạn Có loại hận ý dần dần từ trong máu sinh ra ra cuộc sống này thể dễ dàng quên được, trốn tránh cũng có tác dụng, chỉ có đối cùng chút ánh sáng ở đáy mắt Ngải Đăng bị dập tắt, hung hăng cắn răng xoay người rời . " được, Ngải Đăng, được " Từng viên, từng viên nước mắt từ trong hốc mắt trợt xuống, nắm chặc góc áo của Ngải Đăng, quật cường nhìn . Cậu bé nhanh về hướng cửa bất chợt ngừng lại, hít sâu hơi, nhẫn tâm gỡ từng ngón tay bé của ra. Cuối cùng liếc nhìn cái, điên cuồng lao ra khỏi khu biệt thự, lên xe hơi chờ ở bên ngoài, xe lập tức rời , bị bám trận bọt nước. Hà Thanh Lăng ôm chặc tay con rốt cục buông ra, Tiêu Tiêu khóc chạy ra ngoài. "Ngải Đăng, Ngải Đăng" Nhìn đoàn xe xa , Tiêu Tiêu đuổi theo hét lên to. muốn Ngải Đăng , đồng ý làm Hoàng Tử của rồi , đuổi theo xe, vẫn chạy, bước chân nhắn vẫn chạy. Nếu Ngải Đăng thấy , có thể dừng lại hay , có thể ly khai hay ? "Ngải Đăng. . . . . . cần , Ngải Đăng. . . . . ." Rốt cục Loan Tiêu Tiêu té lăn đất, những hạt mưa vô tình dương dương tự đắc trút xuống ào ạt, quất vào thân thể bé của bé, đau ở trong lòng. "Ngải Đăng, Ngải Đăng, ô ô, Mắt xanh" "Ô ô, Mắt xanh, gạt em" Nước mắt rơi đầy khuôn mặt tinh xảo mềm mại . Tôi là đứa bé khi cảm thấy mệt mỏi nhìn lên trời cao Nhìn ánh mặt trời mềm rủ xuống, nhìn ánh trăng sáng tỏ kia. Nhìn tới vết đau nhức, nhìn tới trong mắt ngấn đầy nước mắt. Tôi chờ , nếu còn nhớ . Muốn tôi nhớ lại như thế nào, này đây là chuyện lâu tôi nghĩ đến. Im lặng trầm mặc ngồi xổm đống cát lời. Tôi nghĩ đến. Trong cơn hoảng hốt, trong nháy mắt, chúng tôi cứ như vậy cúi xuống già . ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết Page 1 of 15 1 ← 2 3 4 5 6 → 15 Next > Mắt Xanh mê hoặc chương Quảng HằngHai năm trước, AG trong một buổi triễn lãm tranh trong một phòng tranh nhỏ ở Paris vẫn chưa có tiếng tăm gì, ở giữa cô trưng bày bốn tác phẩm của mình và bức tranh cô mới sang tác gần nhất tên là “ Đồng ” . Toàn bộ bức tranh chỉ miêu tả đôi mắt, một đôi mắt u buồn màu xanh thẳm thâm thúy sâu hút như đại mọi người đứng trước bức họa này, cảm giác đầu tiên là rung động, một màu xanh tinh khiết, không hề lẫn chút tạp chất, đây là một đôi mắt vô cùng đặc biết. Có người đoán chủ nhân của đôi mắt này chính là AG, mà cũng có vài người cho rằng đôi mắt này thể hiện cho phần tình cảm mà AG đã đổ vào đó, có lẽ là người yêu của là vừa mới thành danh AG cũng không hề xuất hiện trước mặt công chúng, mà ông chủ của phòng tranh nhỏ này cũng kiên trì không chịu lộ ra bất kỳ tin tức gì của AG, thậm chí có người vì yêu thích bức họa đưa ra giá trên trời 6000 vạn, cũng chỉ thu được AG ba chữ Hàng không thế AG trở thành nhân vật thần bí được giới truyền thông quan tâm, luôn luôn truy tìm, và căn phòng triển lãm nhỏ ở Pari cũng trở nên nổi tiếng từ đó."Anh còn dám nói, đều tại anh cùng Baby sao, không nên thúc giục em trở về, đành phải chấm dứt sớm về trước một ngày, tổn thất của em rất nhiều tiền a."Nhớ tới lúc ấy Baby vô cùng lo lắng khi bảo cô quay về thành phố A, cô vẫn còn rất giận, bởi vì Baby nói dối cô rằng mẹ cô đang bệnh, nên chưa kịp đợi triễn lãm hoàn tất đã nhanh chóng quay về, dĩ nhiên là chuẩn bị thiết kế cho sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường sáu tháng cuối năm, tức chết người đi được, nói không chừng kim ngạch tiêu thụ của sản phẩm này còn quan trọng hơn buổi triển lãm tranh của không phải đêm qua Baby nói với cô lời xin lỗi. "Tiêu Tiêu, con cũng biết là công ty của ba ba đang cần con mà, và chủ đề sản phẩm lần này là Hải Chi Lam, là màu xanh mà con am hiểu nhất. Toàn Trung Quốc sẽ tìm ra người thích hợp hơn so với con."cô cam đoan sẽ lập tức đặt vé máy bay quay về nước Pháp."A, đúng rồi, anh trai ơi, hì hì" Loan Thần Thiên vừa nghe thấy thanh âm ngoan ngoãn của Tiêu Tiêu liền cảm thấy không có chuyện tốt, cau mày nhìn Tiêu Tiêu đang ôm cánh tay anh."Anh à, anh cũng biết mà, em đã lâu không đi ra ngoài vẽ vật thực, gần đây đều không có linh cảm . . . . . .""Em lại còn muốn đi ra ngoài? Lần này không được, em không phải là một cô bé nữa, không thể tùy hứng như vậy."Loan Tiêu Tiêu thường cách một khoảng thời gian sẽ chạy đến các nơi trên thế giới, cô thích màu xanh, không, phải nói đối với màu xanh cô chấp nhất đến mức biến thái, trước kia là đi Malaysia để vẽ cảnh biển. Còn gần đây đến đại thảo nguyên Châu Phi để vẽ bầu trời xanh. . . . . Dù sao cô đi càng lúc càng xa, lần này nói không chừng muốn đi ra ngoài hành tinh."Thần Thần, anh rất không đáng yêu rồi, hay không tin tưởng em. Em cam đoan sẽ thiết kế sản phẩm lần này thật tốt. Anh đồng ý đi mà, anh trai tốt bụng của em! !" Ôm cánh tay Loan Thần Thiên làm nũng, cho tới bây giờ đều là chỉ cần thu phục anh trai thôi, ba ba cũng sẽ đồng ý."Em lần này cần đi đâu?" Loan Thần Thiên suy nghĩ đánh mất ý nghĩ của cô như thế nào, mỗi lần rời khỏi nhà người trong nhà đều vì cô lo lắng đề phòng ."Na Uy"Nhớ tới địa phương kia, Loan Tiêu Tiêu thật hưng phấn ."Na Uy? Na Uy cũng không có phong cảnh màu xanh.""nói lung tung, Cực Quang là ở Na Uy không phải sao, em nằm mơ cũng muốn đi xem, sau đó dùng cọ để vẽ lại màu xanh đẹp như thánh nữ kia.""Chờ em mang bản thiết kế sản phẩm mới đến cho anh, chúng ta sẽ thương lượng lại việc này, nếu không không bàn nữa."Loan Thần Thiên lấy tay Tiêu Tiêu, bắt đầu công tác, tối hôm nay còn phải đi dự buổi chiêu đãi của tập đoàn Magnus."Đừng mà, Thần Thần, anh. . . . . .""Trở về công tác!" Thanh âm uy nghiêm làm cho Loan Tiêu Tiêu bất mãn mím mím môi đi ra ngoài cửa."Chờ một chút" không thể nghi ngờ thanh âm này so với bất cứ gì đều êm tai hơn."Anh đồng ý?" Tiêu Tiêu lập tức xoay người, sắc mặt tràn đầy vui mừng."Buổi tối có một yến hội, em cùng đi với anh." Giọng nói đầy mệnh lệnh, không hề cho phép có thương lượng."Em không đi, buổi tối em bận rồi"Nhụt chí lắc đầu, cô lại không muốn đi tham gia cái gọi là tiệc rượu của giới thượng lưu này, nhàm chán lại ghê tởm."Nếu như muốn cho sáng tỏ thân phận, thì cứ việc không đi." Cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục công việc, lúc trước Tiêu Tiêu đáp ứng tới công ty, một điều kiện trong đó chính là không thể tuyên bố cô là con gái của chủ tịch ."Thần Thần, anh càng ngày càng âm hiểm rồi, hừ"Tức giận mặt đỏ lên, phẫn nộ lao ra khỏi cửa. Mắt Xanh Mê Hoặc – Chương 7Trong đại sảnh màu vàng rực rỡ tân khách tập hợp, ăn uống linh đình, y phục trang sức vô cùng lộng lẫy. Những khách tham dự buổi dạ tiệc này đều là những người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh, hôm tay tập hợp lại đây không ngoài nguyên nhân nào khác là chúc mừng cho tập đoàn Magnus bơm tiền vào thành phố A, cấp cho nền kinh tế thương giới đang bị đình trệ này mang đến một tin vui vô cùng to Tiêu kéo tay Loan Thần Thiên đi vào đại sảnh, lập tức đưa tới vô số ánh mắt tò mò, ai cũng biết Thiếu Đông của tập đoàn Thần Điền luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, đây là lần đầu tiên mang theo bạn gái đến tham Tiêu Tiêu hôm nay mặc lễ phục màu xanh ngọc, váy dạ hội thướt tha kéo dài trên mặt đất, chói lọi rực rỡ, thân váy xẻ cao, tao nhã lộ ra đôi chân dài nhỏ trơn trắng ngọc ngà. Chất liệu sử dụng bằng lụa vô cùng mềm mại và bóng loáng, tôn lên những đường cong mê người, tóc búi cao, lộ ra cái cổ trắng noãn bóng loáng thon dài, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, một đôi mắt to xinh đẹp với nét trang điểm nhẹ nhàng, hàng mi cong vút với vẻ trong sáng và thánh khiết, hết sức loá tức liền có người bước đến chào đón hàn huyên ân cần thăm hỏi, Tiêu Tiêu vẫn duy trì nụ cười mỉm bên miệng điềm tĩnh ."đã lâu không gặp, Loan tổng""Xin chào, Tần tổng""Vị này là?" Tò mò nhìn Loan Tiêu Tiêu, cô gái này nhìn gần càng đẹp hơn, trên mặt gần như nhìn không thấy lỗ chân lông, trơn bóng không tỳ vết."Là nhà thiết kế mới của công ty chúng tôi An­gelia"Trước mặt người ngoài, anh luôn luôn xưng hô Tiêu Tiêu như tổng có chút giật mình, thì ra đây là An­gelia nổi danh lừng lẫy, không nghĩ tới còn trẻ như vậy, còn có tư sắc như thế."Tần tổng, rất hân hạnh được biết ông" Khẽ nhếch môi thành nụ cười nhẹ, càng thêm xinh chuẩn bị tiếp tục nói chuyện với nhau, ngoài cửa lại truyền đến từng trận tiếng huyên náo, lực chú ý các tân khách lại chuyển hướng .Người nọ trong đám đông chậm rãi đi chất ung dung lạnh lùng, hòa hợp với nét kiêu kì thản nhiên của quý tộc, lễ phục cung đình châu u màu đỏ, áo sơ mi bên trong trắng tựa tuyết, chỗ cổ áo giắt một chiếc khăn lụa màu bạc, cổ tay áo có đính những hạt nút bằng vàng lóng lánh, ngũ quan hòa hợp với nét lai của phương Đông, nghiêm cẩn mà cao mắt mọi người đều dừng trên người nam nhân khí giống như bị ngừng có tranh cãi ầm ĩ, yên lặng chỉ còn lại có tiếng hít Cello tiếp tục kéo, mọi nguời mới hồi phục tinh thần lại, các tân khách bắt đầu xì xào bàn tán, tiếng nói chuyện rất nhẹ, ánh mắt lại đi theo bước chân của nam nhân Tiêu Tiêu trầm mặc biết tại sao cô có cảm giác là lạ , nhưng lại không hiểu vì sao, người nam nhân này thật đúng là tuấn tú, đặc biệt ánh mắt của anh, thật trùng hợp một cách kì lạ với đôi mắt mà cô thường thấy trong giấc mơ. Từ lúc cô năm tuổi đến giờ vẫn luôn nhìn thấy cùng một giấc mộng, trong mộng tràn ngập một tầng tầng sương trắng, chỉ có thể mơ hồ thấy ánh mắt của một người, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chằm chằm cô, đợi cô còn muốn đến gần nhìn xem, sương mù lập tức tan đi, bên trong không có một bóng thấy được một luồng ánh mắt nóng bỏng, Ngải Đăng quay một cô gái rất đẹp, cũng có lẽ là một cô bé, ánh mắt cô nhìn anh không giống với những cô gái khác, không có sự tham lam cùng a dua, nhưng thêm phần tán thưởng cùng nghi tại sao lại là nghi hoặc chứ?Yến hội tiến hành được một nửa, Ngải Đăng liền tìm cớ tránh đi, nhân vật chính đã đi rồi, đương nhiên một lát sau, mọi người cũng chầm chậm Đăng cảm giác mình có chút kỳ quái, không thể bình tĩnh được, luôn luôn bất tri bất giác nhớ tới cô gái vừa rồi, ngầm bực mình giật nhẹ nơ trên cổ áo, tháo vài cúc áo trên cổ ra, lộ ra khuôn ngực rắn chắc rót chén rượu brandy, uống một hơi cạn sạch. không dập đi ngọn lửa vô danh kia giống như dự tính, ngược lại càng lúc càng cháy mãnh chán đè xuống, nhấn nút gọi. một lát sau, tiếng đập cửa vang lên."Vào đi.""Tổng tài, ngài tìm tôi?""Giúp tôi điều tra cô gái mặc váy dài màu xanh ngọc, đầu đội vương miện ngọc trai trong yến hội hôm nay" .Giống như vô tình, thần sắc thản nhiên, chậm rãi Lực hơi có chút kinh ngạc, cô gái? không nghe lầm chứ, tổng tài thế nhưng lại chú ý đến một cô gái?"Dạ, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin lui xuống.""Đợi chút"Phi Lực xoay người, nhìn về phía nam nhân ngồi ở trên sô pha , cho dù sợi tóc có chút hỗn độn, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến nét cao quý giống như thiên thần của anh."Bảo anh điều tra bức họa kia, có kết quả chưa?"Trong hành trình lần này, Ngải Đăng trong lúc vô ý đã phát hiện một bức ảnh chụp, ảnh chụp đó là bức họa 《 Đồng 》của hoạ sĩ thần bí thành danh. Ánh mắt trong bức họa kia làm cho anh cảm thấy quen thuộc, nhưng thấy chữ kí là AG, lại nửa điểm ấn tượng cũng không có."Tổng tài, căn cứ chỉ thị của ngài, chúng tôi tìm được phòng tranh từng triển lãm bức họa kia, nhưng ông chú của phòng tranh ấy nói bức họa kia đã bị nguyên tác giả thu hồi.""Tác giả bức tranh ấy là ai?""Ông chủ của phòng tranh ấy cự tuyệt nói về tin tức của tác giả, phía sau người nọ có một thế lực rất lớn, liên quan đến nghị viên quốc hội, chúng tôi không tiện nhúng tay vào. Nhưng có chuyên gia phân tích dựa vào thủ pháp cùng màu sắc thì khẳng định rằng tác giả bức họa này là nữ.""Ừm, anh đi xuống đi."Ngay cả Phi Lực cũng không đều tra được sao? Bức họa này thực sự làm cho anh có chút hứng là em sao? Giới thiệu Truyện Mắt Xanh Mê Hoặc là một trong những truyện siêu khủng của Sa Gia Tiểu Bối, bạn đọc sẽ không phải thất vọng khi đọc truyện này. Truyện xoay quanh một câu chuyện tình yêu đẹp, người yêu của em luôn nở nụ cười, luôn ôn nhu khi gặp em. Vì một khi đã yêu nhau thì tất cả trong mắt họ đều đẹp. Tại sao anh lại yêu em đến như vậy, tại vì em có một sức hút mãnh liệt khiến anh phải điên đảo…. TẢI EBOOK MỚI NHẤT Like page để cập nhật truyện hay Tải Ebook Truyện Miễn Phí Tài khoản VIP tải ebook không quảng cáo Xem Hướng dẫn tải ebook về máy TẢI EBOOK Mắt Xanh Mê Hoặc AZW3 TẢI EBOOK Mắt Xanh Mê Hoặc PRC/MOBI TẢI EBOOK Mắt Xanh Mê Hoặc EPUB TẢI EBOOK Mắt Xanh Mê Hoặc PDF Thông tin truyện Truyện Mắt Xanh Mê Hoặc là một trong những truyện siêu khủng của Sa Gia Tiểu Bối, bạn đọc sẽ không phải thất vọng khi đọc truyện xoay quanh một câu chuyện tình yêu đẹp, người yêu của em luôn nở nụ cười, luôn ôn nhu khi gặp em. Vì một khi đã yêu nhau thì tất cả trong mắt họ đều sao anh lại yêu em đến như vậy, tại vì em có một sức hút mãnh liệt khiến anh phải điên đảo…. Xem thêm

mắt xanh mê hoặc