Tiểu oan gia [ song tính] Đề Cử. Đọc Truyện (0) 7.1 /10 trên tổng số 20 lượt đánh giá. Thông Tin. Giới Thiệu. D.S Chương. Tác Giả: LinhM7693.
Đọc truyện Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia của tác giả Vong Ký Hô Hấp Miêu được cập nhật liên tục nhanh nhất mang lại trải nghiệm sâu sắc. Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia. Chương 162: Đi học lớp tự học buổi tối; Chương 161: Em muốn ngủ cùng anh 4;
Đến nơi này một đời nhưng bởi vì một cái đơn thuần hiểu lầm để hai vị tiểu thái tử đã biến thành tiểu oan gia Bắc Đường Dịch hận chết cái kia "Thay lòng đổi dạ" Bắc Đường Triệt Bắc Đường Triệt hận chết cái kia "Lừa dối cảm tình" Bắc Đường Dịch
Đọc truyện tranh Hào Môn Tiểu Oan Gia - Chap 1 - Toggle navigation A3 Manga - Truyện Tranh Online. Đã Xem; Theo Dõi; Trang Chủ. Truyện Tranh. Hào Môn Tiểu Oan Gia. Chap 1. Hào Môn Tiểu Oan Gia - Chap 1. 2 · 0. ← Trước Sau
Truyện tranh Hào Môn Tiểu Oan Gia được cập nhật nhất và đầy đủ nhất tại nhattruyenz.com. Hãy ghé thăm nhattruyenz.com mỗi ngày để được đọc các chương mới nhất của Hào Môn Tiểu Oan Gia. Danh sách chương . Chapter 10. 1 năm trước . Chapter 9.
Chuyện Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên đến, Chiêm Sắc không tin đó chỉ là trùng hợp. Rõ ràng anh bước về phía cô. Ánh mắt anh cứ như dao mà đâm tới, nhìn chằm chằm cô như không thể nào rút ra vậy. Quyền Thiếu Hoàng đứng cách cô tầm một mét. Một người ngồi, một người đứng, một người từ trên cao nhìn xuống, một người không thèm nhìn tới.
vyO3Qk. Sau đó Lâm Kính Tổ thật sự tránh Tống Trạch rất xa. Cô Vương mất tích, Tống Trạch đạp xe đi hướng Tây, hắn liền đi hướng tác của Lâm Kính Tổ là ba ngày đổi một lần, đến ca ngày, buổi tối hắn sẽ đến nhà giáo sư Tống, dẫn cô Vương ra ngoài đi dạo, để hai ba con Tống gia nghỉ ngơ. Cô Vương khi thì tỉnh khi thì hồ đồ, lúc hồ đồ thì luôn kéo lấy Lâm Kính Tổ mà hô “Tống Trạch”, Lâm Kính Tổ cũng không phản bác, cười tít mắt đáp “dạ”.Cô Vương nói “Tống Trạch à, con xem bãi cỏ này, không lâu trước đây con còn đánh nhau với Lâm Kính Tổ ở đây!”Lâm Kính Tổ nói “Còn phải nói sao.”Cô Vương tiếp lời “Tống Trạch à, sao con lại không thương lượng với ba mẹ đã qua Mĩ rồi? Mẹ và ba rất lo lắng cho con.”Lâm Kính Tổ nói “Con xin lỗi.”Cô Vương nói “Ngày mai mẹ nấu món canh bắp con thích uống nhất được không?”Lâm Kính Tổ nói “Được.”Lúc trực ca đêm, ban ngày Lâm Kính Tổ qua nhà giáo sư Tống, nấu cơm canh. Trên mạng nói óc heo hầm thuốc có lợi đối với chứng sa sút trí tuệ của cô Vương, hắn liền cầm sách nấu ăn, mua nguyên liệu rồi theo đó mà làm. Nói đến nấu ăn, người biết nấu duy nhất của Tống gia là cô Vương đã bị như vậy, hai ba con suốt ngày ra ngoài có gì ăn đó cũng không phải biện pháp tốt. Tống Trạch đi làm về đến nhà, trong nồi có món canh bắp còn bốc khói nghi ngút, Lâm Kính Tổ đã sớm không thấy bóng dáng. Chỗ tọa đàm nào có liên quan đến chứng bệnh sa sút trí tuệ, Lâm Kính Tổ là người đầu tiên chạy tới nghe, nghe xong xin một chút tư liệu về đặt trong thư phòng Tống gia. Mỗi khi nghe được phương thuốc cổ truyền trị liệu gì đó từ hàng xóm, cũng cố gắng học thuộc rồi nói với giáo sư Tống. Tư liệu trong thư phòng đã chất thành một xấp thật dày, nhưng Tống Trạch lại chưa một lần đụng sư Tống cảm thán “Đứa nhỏ Kính Tổ này thật không đơn giản, hầu hạ mẹ con mà như đối với mẹ ruột mình. Tống Trạch à, các con rốt cuộc có mâu thuẫn gì lớn vậy, không thể hòa giải sao?”Tống Trạch cúi đầu nhìn chè ngân nhĩ hạt sen trong tay, cắn chặt môi. Gần đây công việc nghiên cứu có chút bận rộn, Tống Trạch tăng ca đến chín giờ tối mới về đến nhà, luôn luôn thấy có một bát chè ngân nhĩ hạt sen đặt trên bàn, cầm lên trong tay lạnh lẽo. Tống Trạch nhớ đến người làm bát chè hạt sen, mày rậm mắt to rất có tinh thần, dáng người cao cao tráng tráng, đeo tạp dề đứng trong phòng bếp quay đầu hỏi cậu“Gà xào hạt dẻ cậu muốn mặn một chút hay ngọt một chút?”Buổi tối của thật nhiều thật nhiều năm về trước, người kia ôm cậu vào lòng, vừa hoang mang rối loạn vừa lau nước mắt cho cậu nói“Tống Trạch, em đừng khóc.”Trên con đường trồng cây ngọc lan, người kia đạp xe thật nhanh, miệng rống ra tiếng hát kinh khủng, cậu ngồi ở yên sau, tâm trạng không hiểu sao cũng giống chiếc xe đạp mà bay bệnh viện tràn đầy hương vị của thuốc tẩy, đôi môi ấm áp của người kia bao trùm, trái tim cậu đập nhanh đến dường như ngừng ánh ban mai tươi sớm của Bắc Kinh, người kia quay đầu nhìn cậu, da thịt trần trụi màu đồng cổ khiến cậu đỏ Lâm Kính Tổ như thế. Lâm Kính Tổ nói“Tống Trạch, anh thích em, chưa từng thay đổi.”Lúc Tống Trạch ngẩng đầu thì ánh mắt trở nên kiên định, giọng nói vững vàng“Ba, xin lỗi. Con thành thật xin lỗi dì, mẹ và ba.”Có một số người, kiếp trước nhất định là oan gia. Mà oan gia, nghĩa là dây dưa với nhau cả khuya, có người nhấn chuông cửa Lâm gia. Lâm Kính Tổ vừa ngáp vừa mở cửa, nhưng cái miệng mở ra thì không thể khép lại được. Tống Trạch mặc áo sơ mi quần dài đứng trước cửa, vẻ mặt mệt mỏi“Tớ không mang chìa khóa, ba mẹ đều ngủ rồi. Cho mượn nơi này ngủ tạm một đêm.”Lâm Kính Tổ lập tức cho cậu tiến vào. Tống Trạch tắm rửa xong, mặc áo ngủ ngồi trên giường Lâm Kính Tổ, khắp người tỏa ra mùi hương thơm ngát sau khi tắm. Lâm Kính Tổ nhìn trộm da thịt trắng như tuyết lộ ra sau lớp áo ngủ, nhanh chóng xoay người, đi đến mở tủ lấy gối đầu và chăn. Đang chuẩn bị ra ngoài, thì đã bị gọi lại.“Đi đâu?”“Anh ngủ ở phòng khách.”“Không được đi.”Lâm Kính Tổ quay đầu, Tống Trạch hất cằm, đôi con ngươi đen bóng trừng hắn“Lâm Kính Tổ, anh đi ra khỏi căn phòng này thử xem?” Tay Tống Trạch nắm ga giường hơi run Kính Tổ xoay người nhìn cậu, hai người đối mặt ba giây. Bùm bùm, có cái gì đó nhảy lên trong mắt Lâm Kính đại tẩu đã ngủ. Cửa phòng Lâm Kính Tổ đóng chặt, truyền ra tiếng vang cót két nho nhỏ. Trong tiếng vang đó xen lẫn tiếng gọi khe khẽ, một tiếng lại một tiếng“Tống Trạch… Tống Trạch…”Tiếng động cót két qua thật lâu mới dừng lại. Trong một mảnh im lặng, có người thẹn quá thành giận nhỏ giọng mắng“Lâm Kính Tổ anh là đồ dã man. Anh dám tiến tới nữa em liền làm chỗ đó của anh… ưm a!”Lời còn chưa nói xong, giường đã bắt đầu cót két cót két kêu lên, tiếng rên như mèo kêu lại vang lên đứt quãng. Trong bóng đêm, có người cúi đầu cười đến đáng đánh“Tống Trạch… nếu em không thích, bây giờ anh lập tức… a… đi ra ngoài được không…”“Ưm… anh dám… a… nhẹ, nhẹ chút…”Lâm đại tẩu nghe thấy tiếng động cách vách, tắt đi ngọn đèn đặt trên đầu giường, cười lắc đầu“Hai, đôi tiểu oan gia này!”>>Hoàn<<
Tống Trạch giận run người cắn chặt răng, con ngươi đen to tròn chuyển một vòng, cất cao giọng nói“Các cậu ai muốn nghe chuyện xưa?”Bọn nhỏ đang chơi túi cát lập tức chạy đến vây quanh, tất cả đều biết Tống Trạch là con nhà văn, một bụng đầy ắp chuyện xưa, Tam Quốc này, Thủy Hử này, Tây Du này, Hồng Lâu này… Ách, có ai mà không thích nghe chứ, nói còn hay hơn trong radio hay phát lúc mười hai giờ trưa Trạch thanh thanh giọng, liếc mắt nhìn Lâm Kính Tổ đang đứng bên ngoài một cái, không nhanh không chậm mở miệng, kể về chuyện Chư Cát Lượng thảo thuyền tá tiễn. Tống Trạch kể chuyện sinh động như thật, Lâm Kính Tổ đứng bên ngoài giả vờ như không thèm, nhưng lỗ tai hắn đã hận không thể dựng thẳng Trạch kể đến khúc Chư Cát Lượng dùng cỏ để che phủ, rồi sau đó chờ. Ngày đầu tiên, không có gió. Ngày thứ hai, vẫn không có gió. Ngày thứ ba –“Thế nào?”Mấy đứa nhỏ đều rướn cao cổ mà chờ. Tống Trạch ngẩng đầu nhìn lên trời.“Trưa rồi, tớ phải đưa cơm cho ba.”Hôm nay là cuối tuần, giáo sư Tống còn đang ngâm mình trong phòng nghiên cứu tư liệu đó. Tống Trạch thanh thanh thản thản cất bước bỏ đi, không thèm nhìn Lâm Kính Tổ đến một vạng, Lâm Kính Tổ đứng dưới lầu nhà Tống Trạch, đỏ mặt tía tai nói“Cuối cùng thế nào?”Tống Trạch ra vẻ không hiểu“Thế nào là thế nào?”“Chính là, cái kia – ngày thứ ba…”“Tớ không thèm nói cho cậu.” Tống Trạch cười nâng tay chỉnh lại áo mình.“Biết Chu Du chết thế nào không?”Lâm Kính Tổ trừng mắt lắc đầu.“Là tức chết đó.”Lâm Kính Tổ rất không có chí khí chạy tới thư viện, bộ dáng lén lút xem khiến cho quản lý nghĩ cậu nhóc này đang xem .Còn Tống Trạch thì đợi đến trời tối lại lén lút chạy ra sau nhà tập đánh bao cát, khiến hàng xóm mỗi lần đào được cái bao cát dưới đất thì cứ tưởng mình nhặt được bảo mắt lại qua thêm hai mùa hè nữa, trường vì chào đón ngày quốc tế thiếu nhi, yêu cầu mỗi lớp phải có một tiết mục. Lớp Lâm Kính Tổ cùng Tống Trạch đăng kí vở kịch . Lâm Kính Tổ cao cao tráng tráng không hề do dự bị đề cử làm con sói lông xù. Lời kịch của hắn rất đơn giản, chỉ có mấy câu trả lời kia. Nhưng khi chọn người làm cô bé quàng khăn đỏ thì gặp khó khăn, những cô nhóc dễ thương thì trong lớp cũng có, nhưng lời kịch rất nhiều, gần như không ai có thể nhớ đúng, bọn nhóc này lớn bao nhiêu chứ?Mấy thầy cô bàn bạc đến bàn bạc đi, cuối cùng dừng mắt trên người Tống Trạch chỉ mới sáu tuổi mà có thể trả được . Đầu Tống Trạch nho nhỏ, da trắng nõn lông mi dài, vẫn còn là cậu nhóc chưa thay giọng, mặc trang phục vào còn ai mà không khen đây thật là một cô nhóc xinh đẹp dễ thương chứ?Lời nói của cô giáo là thánh chỉ, Tống Trạch chỉ có thể không tình không nguyện hóa trang thành cô bé quàng khăn đỏ. Lúc tập luyện miệng Lâm Kính Tổ hôi từ trái hôi sang phải, không cần hóa trang cũng biến thành sói rồi.“Bà ơi, sao tai bà dài thế?”“Tai bà dài để bà nghe cháu nói được rõ hơn.”“Bà ơi, sao mắt bà to thế?”“Mắt bà to để nhìn cháu được rõ hơn.”“Bà ơi, sao tay bà to thế?”“Tay bà to để sờ ngực cháu được dễ dàng hơn. Ai da!”Đầu bị hung hăng đánh một cái, Lâm Kính Tổ không nhịn được ôm bụng cười lớn. Gương mặt đã được hóa trang của Tống Trạch nhìn không rõ màu sắc, nhưng chắc chắn đã thẹn quá thành giận, hung tợn nhào lên bóp cổ Lâm Kính Tổ.“Tớ cho cậu cười!”“A ha ha ha… Ai da… được lắm Tống Trạch, xem chiêu…”Lúc cô giáo đến thì hai người đã ôm nhau đánh thành một đoàn.“Mau ngừng tay! Tống Trạch, coi chừng váy, đánh nữa sẽ bị rách đó! Đây chính là công sức một đêm thức trắng để làm viền hoa của cô a!”Chủ nhiệm lớp bên cạnh biết hai người luôn đối đầu với nhau chỉ có thể lắc đầu thở dài.“Cái đôi tiểu oan gia này!”
Tiểu oan gia Tác giả Thu Trì Vũ Thể loại thanh mai trúc mã, hoan hỉ oan gia, 1×1, tình hữu độc chung, ấm áp văn, HE Độ dài Hoàn. Hình như khoảng 32 chương chính văn và 10 phiên ngoại Edit Tiểu Hân Nguồn Văn án Giáo sư Tống dạy trong trường đại học có đứa con tên là Tống Trạch. Đại Lâm – người trồng hoa trong khuôn viên trường đại học cũng có một đứa con tên Lâm Kính Tổ. Thời gian hai người ra đời cũng chỉ hơn kém nhau ba ngày. Từ lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền không vừa mắt nhau. Bọn họ mới gặp đã cãi nhau, chửi nhau không được ba năm câu đã lao vào đánh, từ khi còn mặc tả đánh đến tiểu học, từ tiểu học đánh đến trung học, lại từ trung học đánh đến đại học. Cha mẹ, hàng xóm, giáo viên của hai người cũng đều lắc đầu “Thật đúng là một đôi tiểu oan gia!” Lâm Kính Tổ bị Tống Trạch chửi là “đồ dã man” và Tống Trạch bị Lâm Kính Tổ chửi là “lòng dạ hẹp hòi” đánh thế nào mà cuối cùng lại đánh đến trên giường? 1. Ở ngôi trường đại học nào đó thuộc khu nào đó của vùng duyên hải Trung Quốc có một người trồng hoa họ Lâm, mùa hè của năm 1983, ve kêu nghe đặc biệt thấy phiền. Ngày 3 tháng 7, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời hắn chạy xe chở cô giáo Vương vợ của giáo sư Tống tới bệnh viện phụ sản, mặt trời chói chang, một thân mồ hôi như tắm. Ngày 6 tháng 7, mặt trăng trên trời thật cao, vẫn là chiếc xe đó, hắn thở hổn hà hổn hển chở lão bà của mình tới bệnh viện phụ sản, ban đêm của mùa hè thực lạnh, nhưng hắn vẫn một thân mồ hôi như tắm, mồ hôi nhiều đến nỗi khiến tay cầm lái run run. Vợ của giáo sư Tống sinh ra một đứa bé trai thật xinh đẹp, đôi mắt to tròn như trái nho, làn da trắng nõn điểm xuyết phấn hồng, bởi vì không đủ tháng, nên thân hình gầy nhỏ được bao trong lớp vải ấm áp, càng khiến mắt cậu lớn hơn nữa, hàng xóm trìu mến nói “Vật nhỏ thật đáng yêu! Trưởng thành nhất định sẽ rất đẹp!” “Vừa nhìn liền biết là sao Văn Khúc tái thế!” Lão bà của đại Lâm cũng sinh ra một đứa bé trai, đen đen tráng tráng, ôm trong tay sẽ ngay lập tức cảm thấy đứa bé này rất to con. Lại có thêm đôi mày rậm trông cực nhanh nhẹn, nhưng da có rất nhiều nếp nhăn, nhăn y như da chó. Hàng xóm thấy vậy cười ha ha nói “Đứa bé nào mới sinh ra cũng đều như vậy, lớn lên là hết thôi.” “Đúng vậy, nhìn xem con anh khỏe mạnh thế này!” Diện tích của ngôi trường đại học nào đó rất lớn, khu trung tâm là khu giáo sư, cao từ bốn đến sáu tầng mà phòng nào trông cũng thực rộng lớn, tại nơi có kiến trúc hiện đại này, cả trước lẫn sau đều đầy những cây đại cổ thụ, có thể che nắng. Ở phía Tây của khu giáo sư, đi bộ khoảng mười phút sẽ tới, là một loạt nhà chỉ có tầng trệt, phía trước nuôi gà phía sau trồng đồ ăn, như một ngôi làng nho nhỏ ở nông thôn.
Thể loại hiện đại, H văn, nhất thụ nhất công, công sủng thụ, HEBT MèoLọt lòng, hắn đã có kẻ địch trời sinh, chính là con trai ân nhân của cha mình, một kẻ từ nhỏ thành tích xuất sắc có một không hai, thi cử luôn đứng đầu. Khi học trung học, vì rắp tâm hãm hại kẻ kia mà quyết định mua “cấm thư” giáng họa y, ai ngờ còn khiến y giúp chính mình giải quyết “lần đầu tiên”.Sau khi lớn lên, bị lão cha buộc ra ngoài đi làm để tập mưu sinh, không ngờ chính tại công ty lại giáp mặt kẻ địch không đội trời chung, còn vì ham hố một tảng thịt bò mà thiếu chút nữa bị “ăn” sạch sành đến khi vô tình thấy tạp chí đăng tin y cùng thư kí bí mật kết hôn, hắn mới ý thức được tình cảm của mình và cũng quyết định chúc y hạnh phúc…
truyện tiểu oan gia